Tôi đã rung động, yêu em, không thể rời được sức hút từ phía em. Chỉ là cái bắt tay xã giao cuối buổi họp mà tôi thao thức khi hình ảnh của em, bàn tay trắng trẻo và nhỏ nhắn mãi bao vây tâm trí mình.
Tôi đã yêu em trong một hoàn cảnh khác với thông thường. Em sinh tháng 5, vào đêm rằm, là cô gái Hà Nội gốc của thế hệ cuối 7x với giọng nói rất nhẹ nhàng, khuôn mặt tươi sáng, đôi mắt biết nói, trông thật duyên dáng. Em thành đạt, có gia đình êm ấm, công việc tốt trong ngành tài chính. Có lẽ sự say mê càng ngày càng sâu đậm trong tôi không chỉ được nuôi dưỡng từ vẻ ngoài xinh xắn, dịu dàng. Tôi không bao giờ thấy chán khi nói chuyện với em.
Em có sự vững vàng, tự tin, thực tế của cô gái đã trải nghiệm những công việc ngoài xã hội, lại vừa có nét kiên nhẫn, mạnh mẽ, an lành của người đã gánh trách nhiệm làm vợ, làm mẹ, lại vừa hồn nhiên, rụt rè, mong manh, kín đáo, tinh tế của cô gái từng được giải học sinh giỏi Văn nhiều năm trước. Trở lại với thực tại, em đã có chồng, một cô con gái nhỏ, chồng rất yêu em.
Tôi đã được sống những ngày tháng có em đôi khi cùng chia sẻ mối đồng cảm cho những bản nhạc đẹp đẽ, từ những tác phẩm văn học Nga cổ điển, rồi cuốn tiểu thuyết ‘Suối nguồn”. Tôi đã được cười thật to, sảng khoái, rất lâu rồi không cười như thế, trước những bình luận, phát hiện hài hước, bất ngờ của em về cuộc sống.
Em lắng nghe, động viên, đưa ra những phân tích xác đáng, gợi ý rất thông minh để giúp tôi giải quyết vấn đề trong công việc và quan hệ xã hội. Cuộc sống với tôi nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Vài lần nói chuyện với bạn bè em, tôi còn biết căn nhà em được trang trí thật đẹp, em nấu ăn ngon, luôn lo lắng cho mọi người. Người đàn ông trong tôi từng thốt lên tiếng “Ước gì”…
Tôi còn độc thân, thành đạt, rất có điều kiện và sự hỗ trợ từ gia đình, đã dành nhiều thời gian phấn đấu, học hành, làm việc, hài lòng với những gì mình đã tự gây dựng. Tôi đã gặp gỡ nhiều cô gái, hẹn hò, có trải nghiệm, va chạm, vây mà trước em, trái tim tôi lỡ nhịp như chàng trai tuổi 17, thấy đau nhói. Tôi biết trái tim đã không nghe mệnh lệnh của lý trí. Tôi đã rung động, yêu em, không thể rời được sức hút từ phía em. Chỉ là cái bắt tay xã giao cuối buổi họp mà tôi thao thức khi hình ảnh của em, bàn tay trắng trẻo và nhỏ nhắn mãi bao vây tâm trí mình.
Em lặng lẽ nhận ra tất cả, dần rời xa, dù tôi biết em đã thấy vui khi có một người “hiểu mình và chia sẻ” như đã nói. Tình yêu của tôi không đi xa hơn một lần duy nhất cầm tay em trong quán cà phê lãng mạn. Nó mãnh liệt, dữ dội, dai dẳng trong tâm hồn như những đợt sóng ngầm. Còn em, tôi thấy sự xao động trong ánh mắt em dù em không nói.
Lần cuối cùng tôi đưa em về, em nói không muốn làm tổn thương ai cả, em đề nghị tôi dừng liên lạc. Tôi đã im lặng rất lâu. Nhiều ngày đã trôi qua, tôi thầm hỏi em có đang chịu đựng như tôi chịu đựng, hay có lẽ với em chỉ là một chút “say nắng”? Vì tôn trọng, yêu mến em, tôi đã không liên lạc, biết em sẽ bình yên.
Chỉ biết cảm ơn em đã cho tôi biết cảm giác đau đớn của trái tim, những nhịp đập tự do của cảm xúc, tôi đã bắt đầu yêu mùi giấy mới của cuốn truyện và mùi cơn mưa vừa tạnh như em yêu từ lúc nào không rõ. Em đã giúp tôi sống tốt, phong phú, nhiều niềm vui và cân bằng hơn rất nhiều, em có biết không?
Tôi muốn gửi đến em bài hát “Như cánh vạc bay” mà lời cuối đã ngân lên trong tôi hàng trăm lần: “Từ lúc đưa em về. Là biết xa nghìn trùng”.
Em có sự vững vàng, tự tin, thực tế của cô gái đã trải nghiệm những công việc ngoài xã hội, lại vừa có nét kiên nhẫn, mạnh mẽ, an lành của người đã gánh trách nhiệm làm vợ, làm mẹ, lại vừa hồn nhiên, rụt rè, mong manh, kín đáo, tinh tế của cô gái từng được giải học sinh giỏi Văn nhiều năm trước. Trở lại với thực tại, em đã có chồng, một cô con gái nhỏ, chồng rất yêu em.
Tôi đã được sống những ngày tháng có em đôi khi cùng chia sẻ mối đồng cảm cho những bản nhạc đẹp đẽ, từ những tác phẩm văn học Nga cổ điển, rồi cuốn tiểu thuyết ‘Suối nguồn”. Tôi đã được cười thật to, sảng khoái, rất lâu rồi không cười như thế, trước những bình luận, phát hiện hài hước, bất ngờ của em về cuộc sống.
Em lắng nghe, động viên, đưa ra những phân tích xác đáng, gợi ý rất thông minh để giúp tôi giải quyết vấn đề trong công việc và quan hệ xã hội. Cuộc sống với tôi nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Vài lần nói chuyện với bạn bè em, tôi còn biết căn nhà em được trang trí thật đẹp, em nấu ăn ngon, luôn lo lắng cho mọi người. Người đàn ông trong tôi từng thốt lên tiếng “Ước gì”…
Tôi còn độc thân, thành đạt, rất có điều kiện và sự hỗ trợ từ gia đình, đã dành nhiều thời gian phấn đấu, học hành, làm việc, hài lòng với những gì mình đã tự gây dựng. Tôi đã gặp gỡ nhiều cô gái, hẹn hò, có trải nghiệm, va chạm, vây mà trước em, trái tim tôi lỡ nhịp như chàng trai tuổi 17, thấy đau nhói. Tôi biết trái tim đã không nghe mệnh lệnh của lý trí. Tôi đã rung động, yêu em, không thể rời được sức hút từ phía em. Chỉ là cái bắt tay xã giao cuối buổi họp mà tôi thao thức khi hình ảnh của em, bàn tay trắng trẻo và nhỏ nhắn mãi bao vây tâm trí mình.
Em lặng lẽ nhận ra tất cả, dần rời xa, dù tôi biết em đã thấy vui khi có một người “hiểu mình và chia sẻ” như đã nói. Tình yêu của tôi không đi xa hơn một lần duy nhất cầm tay em trong quán cà phê lãng mạn. Nó mãnh liệt, dữ dội, dai dẳng trong tâm hồn như những đợt sóng ngầm. Còn em, tôi thấy sự xao động trong ánh mắt em dù em không nói.
Lần cuối cùng tôi đưa em về, em nói không muốn làm tổn thương ai cả, em đề nghị tôi dừng liên lạc. Tôi đã im lặng rất lâu. Nhiều ngày đã trôi qua, tôi thầm hỏi em có đang chịu đựng như tôi chịu đựng, hay có lẽ với em chỉ là một chút “say nắng”? Vì tôn trọng, yêu mến em, tôi đã không liên lạc, biết em sẽ bình yên.
Chỉ biết cảm ơn em đã cho tôi biết cảm giác đau đớn của trái tim, những nhịp đập tự do của cảm xúc, tôi đã bắt đầu yêu mùi giấy mới của cuốn truyện và mùi cơn mưa vừa tạnh như em yêu từ lúc nào không rõ. Em đã giúp tôi sống tốt, phong phú, nhiều niềm vui và cân bằng hơn rất nhiều, em có biết không?
Tôi muốn gửi đến em bài hát “Như cánh vạc bay” mà lời cuối đã ngân lên trong tôi hàng trăm lần: “Từ lúc đưa em về. Là biết xa nghìn trùng”.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét