Ngày Anh Thư ra đi, cô ấy đã nói rằng cần Nam chờ đợi. Anh gật đầu. Nam không sợ mình sa ngã, không sợ Anh Thư sa ngã, Nam chỉ sợ tình yêu xa của hai người bị đủ mọi thứ lý do làm cho lung lay.
1. “Em về đến Việt Nam rồi, có thể đến đón em được không?”
Tin nhắn làm Nam như choàng tỉnh. Giấc mộng nhập nhoằng mỗi đêm đều đến từ người mang tên quá khứ ấy. Người có nụ cười nhìn nghiêng rất đẹp, người con gái có mái tóc đen tuyền óng ả, có đôi mắt ướt buồn. Anh Thư là thời quá khứ đã qua, là người mang đi dáng hình của tình đầu si mê đến ngây dại. Cô ấy cũng là người cho Nam biết những khắc khoải đợi mong chưa bao giờ là điều dễ dàng trong cuộc sống.
Ngày Anh Thư ra đi, cô ấy đã nói rằng cần Nam chờ đợi. Anh gật đầu. Anh chấp nhận làm tất cả để níu giữ được tình yêu với người con gái ấy. Nam không sợ mình sa ngã, không sợ Anh Thư sa ngã, Nam chỉ sợ tình yêu xa của hai người bị đủ mọi thứ lý do làm cho lung lay. Tuy vậy Nam vẫn nhận lời, vẫn chờ đợi. Ngay cả khi không thể ở bên cạnh để quan tâm chăm sóc Anh Thư thì anh vẫn nghĩ mình có thể gửi đến cô ấy những quan tâm ân cần, ấm áp nhất.
Ngày Anh Thư đi là một ngày mưa rơi nhiều, là ngày nước mắt Nam chảy ngược vào trong. Anh không ra tiễn viện lý do bận việc, thật ra là do Nam không đủ dũng cảm để nhìn người mình yêu thương ra đi. Việc Anh Thư rời xa Nam cũng giống như việc bắt Nam phải từ bỏ những thói quen thường trực. Là thói quen nhìn thấy người yêu mỗi sáng, được đưa đón hằng ngày, được trêu đùa và cùng nhau ngồi hàng giờ trong một quán café quen chỉ để… hai đứa tựa vào lưng nhau đọc sách.
Quá khứ của ba năm trước đã là một quá khứ buồn đầy mâu thuẫn. Nam và Anh Thư vẫn cố chấp níu giữ tình yêu của mình, cho đến một ngày, người anh yêu trở nên mỏi mệt, cô viết những dòng mail thật dài, nặng trĩu nước mắt, nặng trĩu tâm sự, kết thúc của chỉ bằng một câu ngắn gọn.
“Mình chia tay thôi anh à!”
2. Đúng hẹn, Nam có mặt ở quán café mà hai người thường đến mỗi buổi hẹn hò cuối tuần… của ba năm về trước. Anh Thư vừa nhìn thấy Nam đã nhoẻn cười, đưa tay lên vén tóc trên mái, giọng nói trong trẻo, gần gũi như tiếng nói từ quá khứ xa xôi vọng về.
- Đêm thế này, có làm phiền anh lắm không?
Nam chớp mắt, nhìn Anh Thư của hiện tại đang đứng trước mặt. Một cảm giác khác lạ xen lẫn, một dòng cảm xúc lạ xen lẫn. Nam không nhận ra đó là điều gì, chỉ biết rằng Nam cũng vui vẻ đáp lời. Với Anh Thư, chưa bao giờ anh thấy phiền phức cả. Một chút xíu cũng không. Chỉ là cảm giác bất an với trái tim vừa lành sẹo, anh sợ rằng mình vì một phút bất cẩn lại làm tổn thương nó thêm một lần nữa. Nam sợ hãi điều đó.
- Không có gì. Anh vẫn vậy, lúc em nhắn tin thì anh vẫn lang thang ngoài đường mà.
Nói rồi Nam khoác chiếc áo ngoài phủ lên người Anh Thư vì biết rằng cô ấy có thể sẽ bị lạnh. Gió đêm rì rào, hai người còn lạ lẫm, còn chưa quen với sự xuất hiện của đối phương nên đứng lặng yên một lúc rất lâu trước cửa quán café sáng đèn.
- Muộn quá rồi, quán đóng cửa từ lâu. Sao lại hẹn anh ra đây?
- Vì em nhớ…
Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Giọng Anh Thư nhỏ nhẹ, tan đều trong gió. Nam nghe tiếng lồng ngực đập liên hồi. Tình đầu chẳng bao giờ là dễ quên. Ngay cả khi có thể “quên” được rồi thì chỉ cần bóng hình đó xuất hiện, lại một lần nữa tự ý bước vào trái tim ta mà cư ngụ. Nam mỉm cười, thấy mình đâm ra ngớ ngẩn.
- Khuya rồi, anh đưa em về nhé!
- Không cần đâu. Em tự về được. Em chỉ cần biết là… anh vẫn ổn. Và người đầu tiên em muốn gặp khi về Việt Nam… là anh.
Anh Thư cười hiền, đưa tay ra trả áo lại cho Nam. Cô nàng biến mất nhanh chóng sau con hẻm nhỏ, có vẻ như có xe đang chờ sẵn ở đó. Nam nhìn theo cho đến khi bóng cô bạn đi khuất mới lên xe về nhà. Có những điều trăn trở anh muốn hỏi Anh Thư ngay khi gặp lại, ví như tại sao ngày xưa nói đi du học là có thể đi nhanh đến thế? Thậm chí Nam còn là người được biết cuối cùng. Rồi về chuyện chia tay giữa hai người, chia tay bình lặng, không một chút cãi vã, không biết chút bất an, chỉ một câu ngắn gọn trong một email gửi từ những giờ gần sáng. Cũng như việc trở về, nhanh chóng và đột ngột hệt như ngày cô ấy ra đi. Nam luôn thấy mình là người bị động, là người đứng ngoài lề những quyết định của Anh Thư. Câu mà anh muốn hỏi nhất, lúc nào cũng thường trực, kể cả khi hai người đã quyết định chia tay:
“Anh là gì trong trái tim em?”
3. Sau lần gặp đột ngột ấy, Anh Thư không lần nào chủ động liên lạc với Nam. Anh cũng trở về với nhịp sống thường nhật, ngày ngày ra tiệm bánh trông quán, làm bánh cho những vị khách hàng đáng mến. Ngày ngày trò chuyện cùng Du, từ ngày Duy Anh đi đã nhuộm một màu buồn khó tả.
- Du này, hay là em học một cái gì đó mới mẻ đi nhé!
- Có hiệu quả không anh?
- Còn tùy vào em nữa. Nhưng anh nghĩ sẽ tốt hơn việc em có quá nhiều thời gian trống để nhớ về cậu ấy.
Nam mỉm cười, đặt tay mình lên tay Du siết nhẹ.
- Anh dạy em làm bánh nhé?
- Vậy học phí là bánh to oạch tặng anh nhân ngày sinh nhật?
- Ok!
- Ok!
Hai người cùng cười, mắt Du sáng lấp lánh, nụ cười buồn trên môi nhạt nhòa, chỉ còn niềm vui đâu đó ánh trên khuôn mặt rạng rỡ.
Từ sau đó, Du là học trò ruột của Nam, tất nhiên cô bé xuất hiện ở tiệm bánh nhiều hơn. Một cách chăm chỉ nhất, Du luôn cố gắng để không bị quên bài, tay nghề cũng lên đáng kể. Những sản phẩm đầu tiên là mousse trà xanh, mousse xoài, mousse dâu tây,… Cô bé thích thú với những gì mình học được, thường tíu tít khoe với Nam rằng bố mẹ Du rất thích. Trong mắt bố mẹ Du thì cô con gái còn non nớt vụng về, một ngày đẹp trời nào đó lại hay mang những hộp bánh nhỏ xinh về tặng bố mẹ nên ai cũng nghĩ cuộc sống của Du đang trôi đi rất khác. Đúng là những ngày rất khác, những ngày vắng Duy Anh và những ngày phải chống chọi với nỗi nhớ mang tên tình đầu. Du đang cố gắng để thấy rằng mình đang sống chứ không phải đang tồn tại…
- Anh Nam, bao giờ là sinh nhật anh?
- Sắp rồi, cứ học đi thôi.
- Cho em biết trước em còn chuẩn bị tinh thần chứ.
Du thở dài, nhìn Nam như năn nỉ.
- Nhìn kìa, như bà cụ non. Anh bảo là cứ học đi mà. Nếu lúc đó tôi chưa có bạn gái thì tôi báo trước một ngày, cô làm bánh tặng tôi, còn nếu tôi có rồi thì coi như khóa học của cô được free, ok chưa?
Du bật cười thành tiếng, chạy lại giật lấy cái mũ làm bánh trên đầu Nam đội lên đầu mình rồi cười toe.
- Hứ, anh ế dài rồi còn làm điệu!
Hai anh em bắt đầu những trận đấu khẩu quen thuộc. Anh Thư đứng phía bên ngoài quán, nhìn thấy cô nhân viên lạ mặt, nhìn thấy khuôn mặt Nam rạng ngời. Hai người như thể chẳng có khoảng cách nào cả, cứ gần gũi, thân thuộc như tự nhiên phải thế. Vì lẽ đó mà bước chân muốn vào quán cũng dừng hẳn lại, Anh Thư lặng ngắm nhìn Nam thêm một lúc rồi quay chân bước đi. Chỉ biết rằng khi không đủ can đảm, cô sẽ vụt mất một điều quan trọng. Nhưng cũng có những điều mà cô cho rằng quan trọng hơn hạnh phúc của mình, đó chính là nụ cười của Nam. Ở bên cạnh cô, những năm tháng ấy, chưa một lần được chứng kiến Nam cười vui vẻ nhường ấy. Anh Thư bước đi, trong lòng ngập lên những cảm xúc chia xa dù người cũ mới vừa gặp lại…
4. Hai tháng kể từ ngày Duy Anh đi, Du vẫn cần mẫn gửi email cho cậu ấy mỗi đêm, kể về cuộc sống của mình như tất cả hiện ra trước mắt. Buồn vui của Du, đam mê của Du, người bạn mới của Du,… tất cả đều được kể trong email khi viết cho Duy Anh. Nhưng cậu ấy không hồi âm lần nào cả. Những lá email gửi đi từ một chiều, chiều ngược lại chỉ còn là lặng thinh.
- Em đang gửi thương nhớ đi một chiều anh ạ.
- Đã có biển cấm rồi mà em còn cố chấp, có đáng phạt không?
Nam xoa đầu Du, đặt lên trước mặt cô bé một cốc nâu đá.
- Thử một lần đi, dễ chịu hơn so với trà sữa nhiều đấy.
Du mỉm cười, thích cách trêu chọc của anh chủ quán, vừa là bạn, vừa là một người anh ở bên cạnh mình. Trong mắt Du thì Nam là một người hoàn toàn đặc biệt. Không phải đặc biệt để nhớ thương như Duy Anh mà còn đặc biệt hơn thế. Chính vì quá đặc biệt nên không thể định nghĩa nổi. Anh ấy luôn xuất hiện lúc mà Du cần, lúc mà Du cảm thấy mệt mỏi, cô đơn nhất. Từ ngày không có Duy Anh bên cạnh, chính Nam là người cứu rỗi những ngày cuối tuần buồn chán, cũng chính anh ấy là người tạo dựng niềm tin trong lòng Du một cách mãnh liệt rằng:
“Đến lúc nên quên thì em sẽ quên được thôi.”
Thế nên ban ngày không cho phép mình nhớ về Duy Anh liên tục, phải chăm chú học và làm bánh thật “ngon lành”, nhưng ban đêm thì Du vẫn giữ thói quen trò chuyện với một… Duy Anh ảo. Có lần Nam cho rằng cách của Du thật ngốc nghếch, hết sức ngớ ngẩn vì đến chín mươi chín phần trăm là Duy Anh không để tâm tới, cậu ấy có một cuộc sống mới, một cuộc chiến mới nhiều điều lo toan hơn ở một đất nước xa xôi. Du chỉ mỉm cười.
- Em cũng ngốc nghếch ngang anh thôi. Anh thì hơn gì em cơ chứ!
Nói rồi Du lè lưỡi, cố ý nhắc nhở đến mối tình đầu của Nam. Có lần trò chuyện say sưa, hứng chí quá nên Nam kể chuyện về Anh Thư với Du. Cô bé để tâm và khắc sâu ghi nhớ. Hóa ra cũng có lúc Nam bị Du bắt thóp, thấy cô học trò lém lỉnh trêu đùa mình, nửa vì ngại nửa vì muốn trị cho Du một trận tội dám “cá mè một lứa” nên Nam bắt đầu đuổi theo nhằm hai tai cô bé mà búng cho đỏ ửng. Cảnh tượng ấy lại một lần nữa rơi vào điểm nhìn của Anh Thư, khi cô nàng vì vô tình nhưng cố ý lướt qua thăm quán anh chàng bạn trai cũ.
Anh Thư chững người nhìn lại phút giây ấy. Nhớ về thời quá khứ đã xa, cũng có lúc đã từng cùng Nam đùa vui như thế, nhưng vì sự vô tâm hời hợt nên cô đã để lỡ mất rồi. Khi quá khứ vụt qua tay, khi bắt đầu biết nhớ nhung nhiều hơn về một người thì đã ở quá xa người đó, xa đến nỗi nhớ thương không thể nói thành lời, tất cả chìm trong câm lặng và đong đầy thành nước mắt.
5. Một dạo bận việc Nam không thường xuyên đến quán, tất cả giao lại cho Du, cô bé học bài khá nhanh, tay nghề lại tiến bộ rõ rệt. Du dành thời gian nhiều cho tiệm bánh, ngoài việc học thì không đi làm gì khác. Có những hôm quán đóng cửa khá muộn, Nam thường nhắc Du không được chủ quan, mặc dù anh vẫn đến và giúp Du dọn dẹp nhưng để tránh có chuyện gì bất trắc, Nam dặn Du phải đóng cửa khi phố lên đèn, ngoan ngoãn ra về kẻo bố mẹ mong.
Du vốn dĩ là một cô bé bướng bỉnh, khi tròn mười tám tuổi lại càng nghĩ mình là đứa đã trưởng thành, vậy nên vẫn hay tránh lời Nam. Một phần vì Du yêu tiệm bánh, yêu không gian và cảm giác chìm mình trong những thứ mùi hoa quả, mùi kem bơ, mùi socola thơm lừng. Cảm giác được giấu mình trong những ồn ào huyên náo trên phố để ngắm nhìn ngọn đèn cao áp lung linh trong đêm. Và điều đặc biệt hơn, cô bé có thể chờ để thấy mặt anh chủ quán xuất hiện.
Từ lâu việc nhìn ngắm nụ cười Nam đã trở thành thói quen. Và thói quen đó đã bắt đầu lấn sân sang thói quen nhớ Duy Anh mỗi tối. Du mỉm cười, đó là một bí mật, một bí mật lớn lao mà cô bé không thể chia sẻ cùng ai. Ngày mới học làm bánh cùng Nam, cô bé đã hứa nếu một ngày nào đó không còn nhớ đến Duy Anh nữa, hoặc chí ít cũng không vì chuyện Duy Anh đi du học mà buồn nữa thì nhất định sẽ thông báo cho Nam biết. Nhưng hiện tại, Du muốn giấu đi, ấp ủ điều đó cho riêng mình biết. Mặc dù thói quen viết email cho Duy Anh vẫn tồn tại, nhưng những câu chuyện kể đã không còn đầy tâm sự như trước, đâu đó thấp thoáng nét vui tươi và hồn nhiên, hệt như những ngày Du mới biết rung động trước một người bạn khác giới.
- Sao giờ này còn chưa đóng quán? Em càng ngày càng lì lợm có phải không hả Du?
Nam khoanh tay trước ngực, chống chân dựa người ngay cửa ra vào quán, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Du khi cô bé còn đang loay hoay đun chảy socola. Vừa nhìn thấy Nam, Du cười tít mắt.
- Em làm xíu nữa rồi về. Mà anh đi đâu về đấy?
- …
Đọc được nét thinh lặng trong đôi mắt màu nâu nhạt, Du ngập ngừng.
- Anh đi gặp chị Thư à?
- Ừ.
Nam kéo ghế ngồi xuống đối diện với Du, xoa đầu Du nói khẽ.
- Chuyện tình cảm rắc rối lắm. Đừng yêu nữa, Du ạ. Em mà yêu vào là không giữ được nụ cười hồn nhiên như thế này đâu.
Nam nói như than thở cho chính mình. Vì đâu mà anh thấy gánh nặng đến thế? Du không biết có chuyện gì xảy ra giữa anh ấy và chị Thư, chỉ biết một điều, rằng Nam đã lại một lần nữa rung động khi chị ấy quay trở về Việt Nam. Mặc dù hai người ít qua lại gặp gỡ, xong kí ức về chị ấy luôn là những kí ức đẹp đẽ nhất. Kí ức có màu buồn là những thước phim quý giá mà con người ta luôn muốn được lưu lại. Nam từng tâm sự, nếu Anh Thư muốn hai người trở lại mối quan hệ như trước đây, anh vẫn rất sẵn lòng. Vì thực ra, khi không có chị ấy bên cạnh anh cũng chưa từng mở lòng với một ai đó khác.
- Em biết rồi. Em về đây.
Du lẻn đi lấy đồ rồi ra khỏi quán, lần này khác với những lần đóng quán trước, không có những câu chuyện cười về những vị khách mới, không có những phát hiện lý thú sau cả một ngày dài mày mò công thức, cũng không có những câu trêu đùa dành cho anh chủ, Du đi về một mạch, thậm chí còn không ngoái đầu lại nhìn và vẫy vẫy tay chào như mọi khi. Cô bé cúi đầu đi thật nhanh, thật nhanh, giọt nước mắt mấp mé nơi mi mắt rớt xuống má từ lúc nào. Trời làm một cơn mưa rào bất chợt, Du đi trong mưa, mắt môi ướt đẫm, nước mưa hiền hòa vị mặn.
6. Lần đầu tiên sau rất nhiều lần gửi thư đi mà không nhận được hồi âm, Du nhận được email của Duy Anh. Cậu ấy thông báo đã ổn định việc ăn uống, nhà ở và đi lại. Việc học hành về cơ bản cũng theo được so với bạn bè bên đó. Cuộc sống của Duy Anh tẻ nhạt hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu ấy, ít nhất là việc không có Du bên cạnh. Đọc email của Duy Anh mà nước mắt của Du rơi nhiều hơn, ngay lập tức muốn cậu ấy có mặt ở đây để vùi vào nức nở. Duy Anh cũng cho rằng Du đã có tình cảm với anh chàng chủ tiệm bánh kia rồi. Thật ra cậu ấy vẫn đọc email của Du mỗi ngày, có email đọc đi đọc lại đến năm sáu lần, nhưng vì quyết tâm quên Duy Anh của Du cao quá nên cậu ấy lại im lặng, chỉ chờ đọc email mỗi sáng chứ không reply cho Du. Từ chuyện Du quyết tâm quên Duy Anh, chuyện học làm bánh, chuyện kết thân với anh chủ tiệm bánh,… Duy Anh đều rõ những suy nghĩ trong Du, thậm chí còn biết trước một số điều. Câu cuối cùng trong email phản hồi cho Du, Duy Anh có viết.
“Cậu là người con gái đặc biệt, hãy dành tình cảm đặc biệt cho một người xứng đáng. Nếu đó là Nam, hãy mạnh dạn đưa tay ra nắm lấy hạnh phúc của mình.
Du à, dù trước đây, hay bây giờ, thậm chí sau nay nữa, tớ luôn mong rằng cậu hạnh phúc :)”
Du ngồi một lúc lâu trước màn hình máy tính, chợt nhận ra rằng đã có thể bình thường hóa một cách tốt đẹp mối quan hệ với Duy Anh, điều mà trước đây chưa bao giờ Du nghĩ tới. Du đã nghĩ chắc hẳn mọi chuyện sẽ đi theo một hướng xấu lắm, có thể hai đứa sẽ chẳng thể làm bạn trở lại sau khi chia tay. Vậy ra vẫn có những chuyện nằm ngoài lề dự đoán, Du thấy vui vì Duy Anh vẫn hiền hòa và tâm lý như thế. Du biết rằng mình vẫn thấy nhớ cậu ấy, nhớ rất nhiều, nhưng từ một tình cảm khác được chuyển hóa sang dạng tình cảm đặc biệt, một dạng tình cảm chẳng bao giờ biến mất mang tên “tình bạn”.
Ngày hôm sau, kể từ sau khi biết tin Nam và Anh Thư trở lại là một cặp, Du vẫn đến tiệm bánh, vẫn làm việc như bình thường. Chỉ có điều không còn vui vẻ và tươi tắn như mọi khi. Nhìn thấy vẻ khác lạ của Du, Nam băn khoăn.
- Có chuyện gì không ổn hả Du?
Du không đáp lời, chỉ nhoẻn cười rồi lắc đầu. Việc xuất hiện ở quán đã thành thói quen, cũng là những công việc mà Du yêu thích, nếu nhất thời bỏ quán đi sẽ khiến Du trở nên chông chênh vô định. Cô bé quyết định vẫn giấu nguyên tình cảm của mình ở đó, nếu không có gì thay đổi thì sẽ không nói ra cho ai biết, và tình cảm với tiệm bánh thì vẫn đong đầy ngày một nhiều…
- Hôm qua Thư bị ốm nên anh cũng thấy hơi mệt mỏi. Dạo gần đây nhiều chuyện phải lo nghĩ quá…
Du gật đầu, lại lảng đi chỗ khác. Mỗi lần Nam nhắc đến chị Thư đều làm tim Du thấy nhói. Nhưng Du đã nghĩ mình không được đòi hỏi nhiều như thế, đã mượn anh ấy của chị Thư một thời gian dài rồi, đã cùng anh ấy đi qua những ngày buồn, sao có thể chiếm hữu anh ấy mãi mãi. Du chẳng là gì trong cuộc sống của Nam cả, có chăng là một người vô tình lướt qua, sẽ lại ra đi nhanh chóng thôi…
- Em cũng ốm hả Du?
Nam đưa tay sờ lên trán Du, mày chau lại vì lo lắng, khuôn mặt trở nên cực kì nghiêm trọng.
- Em sốt cao thế sao còn đi làm?
- Em không sao đâu. Chỉ là sốt nhẹ thôi.
Du cố sức mỉm cười, khuôn mặt nhợt nhạt dần. Đúng là sau trận mưa hôm ấy Du có trở bệnh, nhưng cô bé luôn nghĩ mình sẽ khỏe lại nhanh chóng. So với việc phải nghỉ ở nhà và nằm im một chỗ với việc được ra quán bay nhảy, được làm những loại bánh yêu thích, được gặp Nam… thì Du vẫn chọn đi làm.
- Ngốc thế, em ốm thì báo anh một tiếng chứ. Em với chị Thư giống hệt nhau, lì lợm đến khó bảo.
Nam lo lắng lục tìm thuốc trong tủ sơ cứu nhỏ treo trong khu bếp, ngay lúc nghe Nam nhắc đến Anh Thư thì Du vội vàng bỏ chạy. Không biết điều gì khiến cô bé chạnh lòng, chỉ biết rằng Du thấy không-ổn-một-chút-nào cả khi nghe thấy Nam nhắc tên chị ấy. Du cứ chạy mải mê, bỏ đằng sau tiếng gọi của Nam, bỏ đằng sau một cơn mưa rào đang cố sức đuổi theo.
“Em có ngốc cũng không muốn bị so sánh với chị Thư. Người ngốc nghếch chẳng phải là em mà là anh mới đúng. Đồ ngốc!!!”
Còn tiếp....
Bình yên bên anh – Kỳ I
______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/
0 nhận xét:
Đăng nhận xét